Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha
Phan_27
Hít thở thật sâu, anh đứng trước cửa phòng nó, hô hấp không khỏi ngộc ngạc, nơi đây chính là ánh sáng đời anh, sao bao nhiêu mê muội thì anh đã trở về là anh.
Không gõ cửa , anh muốn khiến nó bất ngờ, đưa tay lên mở hờ bức tường chắn vô hình, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt anh bỗng biết thành lạnh lùng khi tận mắt anh nhìn qua khẻ hở của cách cửa, nơi trái tim không thuộc về anh.
Gia Tuấn và nó đang hôn nhau sao, nó nằm trên giường còn Gia Tuấn ngồi kế bên, họ đang hòa vào thành một.
-Anh sẽ bảo vệ em.. yêu em và CON CHÚNG TA, anh rất hạnh phúc.—Gia Tuấn mĩm cười nhìn nó, đôi mắt thiết tha tìm ẩn thứ gì quá xa vời.
Khẻ liếc nhìn ra ngoài cửa nó biết Nam Phong đang đứng nhìn, nó biết trái tim đang rỉ máu nhưng không thể làm khác được.
-em cũng yêu anh và con, chúng ta sẽ cùng nhau vẻ lên những tia màu hồng hạnh phúc, anh thích đặt tên con mình là gì?—Nó âu yếm ôm lấy Gia Tuấn, tự bản thân mình làm đâu chính mình, chỉ cần qua giây phúc này thôi mọi thứ sẽ thật sự kết thúc.
-Là gì cũng được. miễn là em thích.
-Vậy.!! nếu là con gái mình sẽ gọi là Bối Bối em sẽ dạy nó nấu ăn, may vá,…., nếu là con trai mình sẽ gọi là Vũ Vũ anh sẽ dạy nó học cách làm người đàn ông đính đằng, biết tự lập,…., gia đình chúng ta sẽ cùng ngắm mặt trời lặn, cùng nhau tay trong tay trên bờ biển trắng, cùng nhau ..cùng nhau… dùng bữa tối.—--Nó nói mà nước mắt cứ ứa ra, trước mặt là Gia Tuấn nhưng thật chất nó đang nói với Nam Phong, đây chính là điều ước nhỏ bé mà mãi chỉ là hư ảo hoang đường.
Cảnh tượng trước mắt khiến Nam Phong ngỡ ngàng, “CON”“chúng ta” Gia đình”
Nghe thôi anh cũng đủ biết mình đang là kẻ ngoài cuộc, thì ra con người dễ thay đổi như vậy? anh không nên đi đến đây, không nên nghe thấy nhìn thấy, đau đớn tận đáy lòng khóe mắt anh hơi nhạt nhòa,lỗi cũng chính do anh mù quáng nên tự tay hủy hoại hạnh phúc mình từng có. Thất thần Nam Phong đi về, mọi người trong nhà nhìn theo bóng dáng anh mà không khỏi lắc đầu.
Hạnh phúc đưa tận tay những không đủ khả năng và bản lĩnh để nắm lấy, khi Nam Phong đã không còn đứng ngoài cửa nó mới để cho nước mắt kia ôm lấy mình, chỉ tại ông Hùng nên nó đành phải nhẫn tâm cứa vào trái tim anh.
Cái đêm gặp ông Hùng, chính ông ấy đã dùng cả danh dự của người đàn ông để cầu xin nó, ông quỳ xuống nền nhà lạnh toan, rớt nước mắt xin nó rời xa Nam Phong, đừng khiến quá khứ mất mát kia lần nữa ùa về, nó nhận thấy trong đôi mắt ông Hùng là những nỗi lòng nặng trịu, Nam Phong may mắn lắm mới có người cha như ông Hùng,sẵn sàng hạ thấp mình để giữ lấy lời hứa,giữ cho anh cuộc sống bình yên, là do ông Hùng tham lam, do quá khứ khiến ông tội lỗi hay vì ông quá yêu anh.
Trở lại với hiện tại, chỉ còn nước mắt với lại nước mắt, tình yêu của nó nhưng cuốn tiểu thuyết ngôn tình trắng đen lẫn lộn.
-con ngoan,,đừng khóc nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi?—Mẹ nó ôm lấy nó, những giọt nước mắt ướt đẫm bờ vào của bà.
Gia Tuấn cười đau khổ lặng lẻ đi ra ngoài,trong anh là những nỗi xót xa.
Màu nắng vẫn là màu nắng, mưa xa vẫn mãi là mưa xa, nhưng tình yêu lại không còn là tình yêu mà chỉ là những thứ gì đó quá tầm tay với
( Truyện sắp Full nhá m,n... .. m.n cho ý kiến nào??? để t/g còn xử bọn chúng..kkk ).
Chương 105
Những tiếng nhạc khiêu gợi lan tỏa khoảng trời bình yên, con người theo đó mà lắc lư , hòa mình để quên đi sự đời, có người thì đến để thu giản, có người thì đến để tìm hưng phấn từ những điệu nhạc mang đến cảm giác mạnh.
Ở một góc nhỏ trong quán Bar, Nam Phong khi trở về từ nhà nó thì anh không muốn làm gì cả,cứ lau đầu vào mấy chai rượu, không bận tâm dư luận đang chỉ trích, mặc kệ hình ảnh của anh bọ bôi nhọ và lời ra tiếng vào trên mấy bài báo .
Tủ lượng của anh trước giờ rất mạnh, dù uống cỡ nào cũng không thể làm tâm trí anh phiêu được, vì thế đang tỉnh anh cũng bắt hôm nay mình say, để quên đi mọi thứ, càng uống hình ảnh hồi chiều của nó và Gia Tuấncàng ùa đến. những lời ngon ngọt đến xé lòng.
Không kiềm được nữa anh đành dùng hành động để xóa nát, anh ôm hôn mãnh liệt cô gái đang tiếp rượu anh, cô ta bất ngờ hơi chựng lại nhưng vẫn phải ngồi yên.
Nam Phong nheo mắt sau đó lạnh nhạt hất cô ta ra, bị ngã nhào ra đất khiến cô ta hoảng sợ ngay cả đứng lên cũng không thể.
-BIẾN..
Cô ta lảo đảo mò dậy đi ra ngoài,đúng lúc đó Việt Anh đi vào, nhìn thấy bộ dạng thê thảmcủa Nam Phong, chưa bao giờ anh thấy Nam Phong như vậy cả, men rượu tìm đến rồi.
-mày làm cái gì vậy? đừng uống nữa.—Việt Anh đưa tay lấy trai rượu đặt lên bàn rồi ngồi xuống nhìn thằng bạn dại gái của mình.
-Sao rồi? cô dâu mày cũng đã bỏ, Bảo ngọc mày cũng đã tìm,giờ mày muốn cái gì nữa đây hả?—Việt Anh nhìn xoáy tim Nam Phong, đây là bạn anh sao? Đây là người luôn lạnh lùng, cứng rằn đó ư? Chưa bao giờanh lại thấy bộ dạng lụy tình này.
Đưa đôi mắt nửa cười nửa không, Nam Phong như đang khóc.
-Cô ấy đã là người của kẻ khác rồi, tất cả họ đều giống nhau…. Lừa gạt là gì? Vui lắm ư?—Nam Phong như muốn xé nát cả thứ đang len lỏi trong mình, anh chồm lấy chai rượu và kịch liệt uống, anh như kẻ bù nhìncứ lao đầu cho Tiễu Mễ gạt đến ngu ngốc, sao đó lại ngu hơn khi dễ dàng tin rằng nó sẽ chấp nhận tha thứ cho anh và cả hai sẽ được hạnh phúc, rồi thì sao chứ? Nhận lại được gì?
- Thứ mày muốn trước giờ chưa từng từ bỏ,nếu giành không được thì mày cũng không buông tha, vậy mà giờ lại dễ dàng chấp nhận nhường người khác thế sao.—Việt Anh nói như quát lên, cũng bực mình đưa rượu lên mà uống.
- giành? Lợi ích gì không? Khi nó đang mang trong người giọt máu của kẻ khác, tao chỉ là người dưng, tao là kẻ ngốc… thằng ngu... nên lúc trước không thể nhớ ra nó,, là tao sai? Là chính tao hủy loại tình yêu này? Chính mình làm đau mình và bóp nát trái tim nó… hahaha..—Nam Phong cười rồi lại uống, anh giờ chỉ muốn quên hết đi tất cả, tại sao lại cho anh nhớ ra? Tại sao lại không để anh chết đi, để anh mãi là thằng ngốc trong đám ưu mê.
Lặng nhìn Nam Phong Việt Anh biết nỗi buồn kia không có thứ gì làm vơi đi, chỉ tại sự thật quá phũ phàng, lúc Nam phong mất trí thì dày vò nó, khiến nó đau khổ, cho đến khi nhớ ra cũng chỉ là mớ đau thương không thể xóa đi.
Im lặng một chút Việt Anh như không thể tin được nó lại có thể yêu người khác, và mang thai với người mình không yêu, anh tin đây chỉ là sự trả thù mà nó muốn Nam Phong gánh lấy sau bao lần làm khổ nó.
Mọi thứ về quá khứ hay kí ức của Nam Phong khiến Việt Anh không thể tìm ra được câu trả lời, anh không hiểu gì cả, cũng không sao hình dung được, có lẽ chỉ có người trong cuộc mới hiểu mà thôi
- Cái thai đó thật sự tồn tại sao? Cho dù là tồn tại đi nữa thì có chắc gì là của kẻ khác, không trừng là của….. không lẽ một người yêu mày đến nỗi làm mọi cách để khiến mày nhớ ra sự tồn tại của cổ, lại có thể cùng người đàn ông khác có thai ư?—Việt Anh lí giải, thật sự anh tin Bảo Ngọc vẫn còn yêu Nam Phong, trong đôi mắt u buồn luôn ướt nhòa của nó khiến cho Việt Anhnhận ra được rằng “ nó yêu Nam Phong hơn tất cả thứ gì “
Nghe Việt Anh nói ánh mắt Nam Phong chợt lóe sáng, đôi mắt lảo đảo như đang tìm một khe hở nào đó? Nó và anh đã từng làm chuyện đó, nếu có thai thì có phải con anh không? Cũng có thể do anh đã từng nhẫn tâm bỏ mặt nó lên nó mới làm như vậy để trả thù anh? Cũng có thể là nó có thai với người khác thật, vì Gia Tuấn là người luôn bảo vệ và yêu nó hơn bao giờ hết, ai mà không đọng lòng chứ?
Qúa nhiều dấu chấm hỏi không thể chứng thật, Nam Phong nhìn Việt Anh rồi lấy lại tinh thần chạy nhanh đi, đúng là đang có cảm giác lân lân của men rượu nhưng anh phải tìm nó để nói chuyện cho ra lẽ, đợi chờ thêm nữa thì anh sẽ chết dần chết mòn mất. Đợi chờ nào có hạnh phúc như anh tưởng.
Nhìn thấy Nam Phong đi tìm tình yêu đích thật của mình, Việt Anh khe mĩm cười” mong là sẽ tốt đẹp” còn anh thì phải tìm mấy em chân dài thôi? Để còn có vợ có con với người ta nữa chứ.
----
Bầu trời đêm với muôn vì sao đang lấp lé, cảnh vật đêm nay như bị phủ bởi lắp màng yên ắng,
Nam phong đi ra khỏi quán Bar thì nhìn thấy Tiễu Mễ, ánh mắt anh như muốn giết người. Nhếch mép không quen biết Nam Phong đi lướt qua nhưng bị Tiễu Mễ nắm lại,
-Anh..,, em …. Em..
Chưa nói hết câu thì Nam Phong lạnh lùng cắt ngang
-đừng nóigì cả? tôi không tin những kẻ lừa gạt, BIẾN ĐI.—Rít qua từng kẻ răng Nam phong phủ sóng tất cả bầu trời đen.
Nam Phong hất tay và bước đi.. Tiễu Mễ nuốc nước mắt vào trong, cô nắm chặt tay, lừa gạt ư? Anh dám đối xử với cô như vậy thì đừng trách cô vô tình, cái cô không có cô sẽ phá nát tất cả, khiến anh phải chết trong đau khổ.
-Lừa gạt? anh tưởng ai cũng ngu ngốc như anh sao. Thật tội nghiệp khi anh phải tin lầm người,cái người mà anh gọi là ba.—Tiễu Mễ cười nửa miệng , tiếng giầy cao gót lững chững giữa không gian, cô bước đến trước mặt anh cười cợt ra sẽ tội nghiệp giùm.
-Chính người ba vĩ đại mà anh hằng yêu quý là kẽ đã phá nát gia đình anh, mẹ anh nhẫn tâm bỏ rơi anh, ba ( ruột) anh vì thế mà chết, tuổi thơ của anh, gia đình của anh, quá khứ của anh tất cả điều do một tay ông ấy gây lên, anh có ngày hôm nay thật đáng thương
Như sát muối vào tim, mặc dù Nam Phong không hiểu gì cả, vì anh chỉ nhớ lại một phần của kí ức mà thôi, chỉ nhớ mỗi mình nó còn những việc khác anh không hề có ấn tượng.
-Nhảm nhỉ.—Nam Phong nói mà khiến Tiễu Mễ trợn tròn mắt.
Biểu hiện gì chứ? Không tức giận ư? Tại sao? Hay là….
-HAHAHA.. ĐÁNG THƯƠNG,,,ĐÁNG THƯƠNG….--Tiễu Mễ cười rồi quay gót đi, cô điên đến không thể nhận ra chính mình, vì tình yêu khiến cô mù quáng, ngày càng trở thành kẻ khát máu, con đường cô đi đã thành vực thẩm, Tình yêu mà cô hay khao khát chỉ là bộ da bao phủ lấy con người tham lam tiền tài của mình
Chương 106
Đi ra xa quán Bar , trên đường không có bóng người nào cả vì uống quá nhiều nên anh có chút không tỉnh táo, Rượu đã dần ngấm khiến đôi mắt anh hơi mờ mờ, lấy tay dụi dụi mắt anh không thể say được, phải tìm nó để nói chuyện, anh không tin tình yêu kia lại dẽ dàng thay đổi như vậy?
Cảm giác hoa mắt chóng mặt xen lẫn đau đầu khiến Nam Phong không thở nỗi, anh lảo đảo trên con đường mà không hướng đi,Lại những kí ức đáng chết kia xen vào tâm trí anh, khiến anh đụng phải mấy tên cà trớn.
Mấy tên đó bị va trúng liền nắm cổ áo của Nam Phong.
-Thằng chó… mày không có mắt hả?—Tên đó hung hăng.
-Đụng phải ông sao không xin lỗi.—tên khác lườm.
-CÚT..—Nam Phong đau đầu mắt thì như mở không lên, anh hất tay bọn chúng ra, đi không vững liền ngã nhào xuống đất,
-Đạp nó cho tao.—Cả bọn, ba bốn đứa nhào vào đá, đấm anh tơi bời, cơn đau đầu khiến anh không thể phản kháng.
Bọn chúng nhếch môiđi khi thấy đã quá đủ, cơn mưa rơi tí tách ôm lấy thân hình anh, anh phải cảm ơn chúng thì đúng hơn? Kí ức kia được mưa gởi đến khiến anh chỉ mĩm cười chua chát, người anh coi là ba , ông ta thật ra là ai? Có phải giống như Tiễu Mễ nói? Những giọt mưa nặng nề rơi trên đường mòn, anh hét lớn thảm thiết trong mưa, đôi mắt thầm oán trách.
Không biết quảng đường bao xa, không biết đã đi đến tận đâu, cơn men say cùng với mưa đêm khiến con người anh mất đi tri giác.
Mò mẫn với cánh cổng xanh xanh, Nam Phong thẩn thờ.
-BẢO NGỌC.. NGUYỄN HOÀNG BẢO NGỌC… EM RA ĐÂY? RA ĐÂY NÓI CHUYỆN VỚI ANH.. BẢO NGỌC.--- Nam Phong hét to trong mưa, đôi mắt bị nước mưa xóa tan đi những giọt long lanh đang kẽ rơi.
Âm thanh trong cơn say khiến người trong ngôi nhà bất giác nhìn ra.
-Nam Phong,, anh ta đến đây làm gì?—Thảo Anh nhìn ra ngoài.
-Kệ hắn.. mặc xác cái loại người như hắn.- Minh Quân lạnh lùng.
Trên lầu nó cũng nghe thấy nhưng không ra mà lấp ló ở bên cửa sổ, trời thì tối, mưa càng ngày càng lớn, nó nhìn con người rào thét trong mưa kia không chút cảm xúc.
Lạnh lẽo đến thương tâm, mẹ nó đặt tay lên vai nó khẻ thì thào.
-Con nhẫn tâm nhìn cậu ấy vậy sao? Trời mưa thế này không chừng sẽ …. Con ra gặp cậu ta đi, mọi chuyện còn cách khác đểgiải quyết mà, cần gì dày vò nhau như vậy?
-Kệ anh ta,,anh ta sống hay chết không liên quan đến con.—Nó bước vào trong với tâm trạng khó tả, cuộc đời này trớ trêu vậy đó.
Cứ thể mà mưa rơi, những tiếng hét của Nam Phong vẫn vang vọng, nó nằm trong chăn những không tài nào ngủ được, cứ lật qua rồi lật lại, ngồi bật dây bịch lấy lỗ tai, tại sao anh cứ làm phiền nó? Tại sao cứ phải làm khổ nhau?
Ba nó nhìn mà cũng xót giùm, đứng dưới mưa như vậy thì có nước chết sớm quá?
Ông đi lấy cây dù và chạy nhanh ra cổng, dù không thể tha thứ cho người làm khổ con ông nhưng đứng nhìn anh như vậy thì không nhẫn tâm.
-Cậu về đi nó không muốn gặp cậu đâu.. cầm lấy..chết đâu thì chết đừng chết trước nhà tôi.—Ba nó chìa ra đưa cho Nam Phong.
- bác… cháu xin bác… cho cháu gặp Bảo Ngọc đi bác.—Nam Phong cầm lấy tay ba nó,
Rút tay ra ba nó lắc đầu rồi để lại cây dù cho Nam Phong.
Mưa kia nghịch ngợm cứ mãi rơi, dù có dù nhưng Nam Phong vẫn không che anh ngẩn đầu lên mặc cho mưa xối vào.
-BẢO NGỌC,, ANH YÊU EM… ANH XIN LỖI LÀ ANH SAI,, EM RA ĐÂY NÓI CHUYỆN VỚI ANH ĐI?...... BẢO NGỌC…
Anh hét đến nỗi âm thanh khiến mưa kia cũng rào theo, che phủ lấy con người đau đớn , đưa anh đến với làn gió xanh, do đứng dưới mua cộng với men rượu lại bị người ta đánh, anh không còn sức lực để trụ, đôi chân mềm nhũn, trước mắt anh giờ chỉ là màng đêm, anh ngã xuống bên tai chỉ còn những tiếng mưa rơi.
Một chiếc xe nào đó chạy đến,ông Hùng bước xuống với cây dù lớn.
-Nam Phong.. Nam Phong..
Ông đưa Nam Phong lên xe và chiếc xe mất hút trong đêm, nó từ trên lầu nhìn xuống, khẻ mĩm cười có chút tàn rụi, cũng may nó điện cho ông Hùng để đưa anh về, chứ nếu anh cứ lầm lì như vậy thì có lẽ anh sẽ chết ở đó quá? Bên nó anh sẽ không thể hạnh phúc, về với gia đình có lẽ nơi đó mới là làm anh thật sự yên bình không ồn ào.
Mưa đã dứt, chỉ còn những giọt lí lách rơi xuống, nắng chiếu xuống bao phủ khuôn mặt đẹp tựa thiền thần đang ngủ đông, Nam Phong chợt tỉnh dậy, đưa tay lên chán anh thấy rất đau đầu như tưởng trừng nỗ tung ngay lập tức,
Anh đã nhớ ra mọi chuyện rồi, tất cả? không sót một chút nào?
Đưa tay hất đổi mọi thứ trên bàn anh điên rồ ôm lấy đầu, như không hề muốn mình tỉnh dậy sao cơn mê muội, anh làm sao có thể tin được khi người cha anh hằng tôn trọng lại là kẻ đã làm cho anh ra nôn nỗi này, gia đình của anh, tuổi thơ của anh? Còn đâu nữa?
Ông ta còn ác độc và khinh bỉ hơn cả Tiễu Mễ hai người mà anh tưởng trừng quan trọng nhất thì ra lại đem anh ra làm trò hề.
-AAAA.. TẠI SAO?
Tiếng hét của Nam Phong khiến ông Hùng giật mình khi đang ở bên ngoài cửa, ông đẩy cửa bước vào với tô cháu còn nghi ngút mùi khói.
-Con còn sốt nặng lắm,, nào ăn cháo ta nấu đi, ngon lắm.—Ông Hùng bê đến trước mặt Nam Phong, lấy tay để lên vai anh.
-CÚT…ĐỪNG ĐỘNG VÀO TÔi.—Nam Phong hất nguyên tô cháo rơi xuống đất, ông Hùng nhìn theo mà lo lắng.
-Con sao vậy? – Ông Hùng nhìn anh.
-- Đừng gọi tôi là “con” tôi không phải con ông. Kẻ đã phá nát gia đình tôi.—Nam Phong dùng ánh mắt giết người nhìn tận sâu quá khứ mờ ảo.
Ông Hùng im lặng như chờ đợi điều gì đó? Cuối cùng cái ngày này cũng tới, tất cả đã được hiện diện ngoài ánh sáng, ông biết phải làm gì đây?
-Tất cả những điều ta làm trong bốn năm qua điều là vì con, còn về chuyện gia đình con không phải như con đã nghĩ đâu? Con nghe ta giải thích đi?—Ông Hùng bối rối, chưa bao giờ ông lại sợ hãi hiện tại như bây giờ.
-Gì tôi? – Nam Phong gật gật đầu kiểu nghe được sự thật rất tức cười.
-Tôi sẽ không tin bất cứ thứ gìcủa kẻ lừa gạt. cha mất, mẹ bỏ đi, tuổi thơ với bao niềm khao khát, bao thù hận, và ngày hôm nay tôi mất đi người mình yêu thương… tất cả điều là do điều tốt mà ông đã ban cho tôi…----- Nam Phong rào thét, sự thật là thế phủ phàng đến nỗi khiến nước mắt ăn mòn vào tim, anh đang rất mệt mỏi vì dầm mưa mấy tiếng với cơn rượu hôm qua khiến tinh thần anh có vẻ không ổn.
Ông Hùng vẫn không nói gì? còn gì để mà nói nữa khi sự thật đã là như vậy? sai lầm trong quá khứ đã ké dài cho đến tương lai, không thể thay đổi được. Nước mắt người đàn ông mạnh mẽ kia bỗng không kiềm được mà rơi xuống, là ông có lỗi chỉ tại ông quá tham lam mà thôi?
-MẸ TÔI ĐÂU?- Nam Phong trắng trợn ngước nhìn ông.
-Bà ấy… không còn nữa?—như đụng đến vết thương ngàn năm ông Hùng buồn bã cụp đôi mi xuống
-ĐI RA NGOÀI.. TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY ÔNG?—Nam Phong điên lên đập phá mọi thứ trong phòng.
--Được.. ba ..ba ..ba sẽ đi ra.—Ông Hùng nhìn xót xa rồi đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình anh cô đơn với nỗi đau.
Anh sẽ không bao giờ ở lại cái căn nhà của kẻ đáng khinh kia.
Như trong cơn say chưa qua Nam Phong chỉ thấy đời này quá phủ, nước mắt anh khi không rơi xuống, anh chỉ ước gì mãi mãi biến mất để không còn thấy đau đớn.
Vớ tay lấy áo khoác anh đi nhanh xuống lầu, anh không thể ở lại cái căn nhà này một giây phúc nào nữa, ở đây sẽ khiến anh càng phát điên hơn.
Vừa đi xuống đã thấy ông Hùng đưa tay lên vuốt mặt, anh còn thấy cả những giọt nước trong suốt kia.
-Con đi đâu vậy?—Ông Hùnghoảng hốt đi đến.
-Nhà này không phải nơi thuộc về tôi.—Nói rồi Nam Phong vắt áo lên vai đi một mạch ra cửa.
-Nam Phong.. Nam Phong.—Dù có nói gì cũng trở thành vô nghĩa , ông biết mình sai và đáng bị khinh bỉ, ngồi bệch xuống sofa ông tức tưởi tự trách bản thân.
Chương 107
Anh rời khỏi nhà và không lấy bất cứ thứ gì vì mọi thứ đâu thuộc về anh, đi bộ lang thang trên con đường đông đút, anh thấy mình quá bé nhỏ. Trời vừa nắng vừa oi, cộng thêm cơn sốt trong người khiến Nam Phong hơi mờ ảo.
Đứng yên giữa chốn đông đúc tấp nập xe cộ qua lại, anh mới cảm thấy mình cần ai đó, trong hàng tỉ người lướt qua anh, sẽ có một người nào đó cho anh thấy bình yên và ấm áp nhưng họ sẽ không đến nữa rồi, vì anh chỉ là kẻ bất tài cả người mình yêu thương cũng không giữ được.
-Lên xe đi?—Việt Anh đậu xe ngay bên cạnh Nam Phong, nếu ông Hùng không gọi cho Việt Anh thì anh giờ còn mê mang không biết gì?
Chiếc xe mất hút giữa chốn đông người, hăng hái lăn dài trên đoạn đường quen thuộc.
--
-Mày uống thuốc đi, rồi nghỉ ngơi cứ ở đây một thời gian.—Việt Anh đưa ly nước và mấy liều thuốc cho Nam Phong, uống xong anh mệt mỏi ngã lưng ra phía sau, đôi mắt cố kép hờ nhưng khuôn mặt đã phản đối anh, y sâu nỗi buồn khó tả.
-Thế giới ngầm sao rồi?—Nam Phong hỏi nhưng không mở mắt.
-Vẫn ổn, Lão Ngũ mấy hôm nay không biết đang âm mưu gì mà biệt tâm tích, tao nghĩ sẽ có chuyện không lành, dù gì ông ta vẫn mang nỗi hận với mày, tốt nhất mày đừng ra ngoài một mình.—việt Anh nhướng mày.
-Kệ ông ta, thế giới ngầm tao sẽ cho giải tán, mọi người hãy tìm một công việc nào đó tốt hơn đi.—Nam Phong ngồi dậy trông anh hết sức chán nản.
--MÀY NÓI CÁI GÌ VẬY?
Việt Anh không tin vào tai mình anh hét lớn bức xúc, nếu không có công việc của thế giới ngầm thì mọi người sẽ ra sao? Ra bên ngoài làm thì chỉ khổ thân tàn ma dại, ai dám nhận những kẻ ăn chơi từng có tiền án không nhỏ, ra bên ngoài làm mướn cho mấy con người đen tối kia thì họ nhất định sẽ bị trà đạp, Thế giới ngầm dù vất vả ẩn mình trong bóng đêm nhưng vẫn tốt hơn bị ánh nắng của kẻ có tiền xỉ nhục, nói là làm bất chính chứ thật chất không hẳn là vậy, họ đúng là sống trong bóng của giang hồ, ân oán đều giải quyết trái với pháp luật nhưng chỉ là phần nhỏ, ngoài ra họ vẫn là làm ăn chân chính.
--Tao không còn là thiếu gia của ngày trước, giờ đây tao không khácgì kẻ lang thang, mọi thứ của ông Hùng tao sẽ không lấy dù chỉ một xu.—Nam Phong nói mà đầy thù hận, nỗi đau quá khứ và hiện tại khiến anh không còn là chính mình.
Việt Anh hiểu Nam Phong đang nói gì, vì ông Hùng đã kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện.
--mày đừng có như vậy được không? Đúng ông ấy không phải ba ruột của mày , thì sao chứ? Bốn năm qua ông ấy yêu thương mày, đào tạo mày như thế nào mày không hiểu ư? Nói bỏ là bỏ vậy sao?—Việt Anh bức xúc, chuyện của quá khứ tại sao cứ phải lôi ra khi đã ẩn mình vào thế giới khác, con người cứ thích vậy đau nhưng cốlàm vết sẹo rách lớn hơn.
- ÔNG TA CHỈ LÀĐANG HỐI HẬN VỚI NHỮNG QUÁ KHỨ MÀ MÌNH GÂY RA THÔI, LOẠI NGƯỜI ĐÓ TAO KHÔNG CẦN SỰ THƯƠNG HẠI.—Nam Phong rào lên, như đụng phải ổ kiến lửa.
Việt Anh tức tối không đồng tình với những suy nghĩ kia, bốn năm yêu thương? Cho dù có vì quá khứ hay lỗi lầm thì đó cũng đã qua tại sao cứ phải hận chính người đã cứu vớt mình ngay lúc khó khăn.
Việt Anh túm lấy cổ áo Nam Phong đôi mắt trừng lớn nỗi màu đỏ huyết.
Bàn tay nắm thành nắm giáng xuống mặt Nam Phong, cả hai cứ lộn xộn đánh nhau không ngừng.
- CHỈ VÌ ĐỨA CON GÁI MÀ BỎ BẠN BÈ Ư? ĐÂY LÀ NAM PHONG TAO BIẾT Ư?
Không may Việt Anh vướng vào sợi dây chuyền, âm thanh đứt đoạn vang lên, cả hai cặp mắt nhìn theo sợi dây chuyền rơi trên sàn nhà. Nỗi đau như tan nát, đôi mắt hổ phách của Nam Phong trừng lớn, đây là vật còn sót lại của mối tình đầy sóng gió, anh không muốn bất cứ ai làm tổn thương kí ức tận đáy lòng anh,
-MÀY MUỐN NGHỈ SAO THÌ TÙY?
Chữ “tùy” nhỏ bé đến mức chứa đầy hàm ý, Nam Phong đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng rồi mò dạy đi đến nhặt lấy sợi dây, đôi mắt anh từ tro tàn trở nên phức tạp.
Mặt dây chuyền mở ra có lẽ do va đập mạnh lên đã ngoan ngoãn chịu hé mở, bên trong hiện lên mảnh giấy bé nhỏ, Nam Phong thu vào tầm mắt nheo hết cỡ.
Rút mảnh giấy được để bí ẩn Nam Phong mở ra xem đập vào mắt anh là những dòng chữ cứa vào tim anh, anh như ngân trào nước mắt, nên vui hay buồn đây.
“ ANH SẮP LÀM BA RỒI NGỐC Ạ”
Nửa cười nửa khóc , cảm xúc lẫn lộn, nếu như hôm nay không phải vì đánh nhau với Việt Anh mà anh biết được bí mật này thì có lẽ đã bị nó chôn vùi vào quá khứ.Đó là con anh? Nó mang trong mình giọt máu của anh? Anh vui đến nỗi không che dấu được nụ cười, vậy tại sao lại gạt anh, nó còn yêu anh còn tình cảm với anh sao lại lỡ chia cách hai cha con anh, lỡ lòng nào bóp chết tình yêu của nhau..
Việt Anh ngờ vực đi đến cầm mảnh giấy từ tay Nam Phong, đôi mắt có chút tia vui vui
Bất chợt Nam Phong bế anh lên quay vòng vòng chóng cả mặt, khiến Việt Anh hốt hoảng, đừng nói là Nam Phong bị anh đánh lên bị bệnh rồi nha, đừng tưởng anh là Bảo Ngọc rồi .. rồi…làm bậy nha?
-Tao đã làm cha… hahahahah.
-Này.. tao biết mày yêu tao, nhưng dừng lại đi, tao chóng mặt quá.
Hai người dù giận đến mức đánh nhau nhưng tình bạn bè vẫn như vậy, không hề có rào cản
Nam Phong ngừng động tác đáng buồn cười của mình lại, anh phải tìm nó hỏi cho ra lẽ, nó sẽ không còn lời nào để mà giải thích nữa. anh bắt nó phải để anh yêu thương, nuông chìu, bắt nó phải mỗi ngày làm cơm cho anh, nhìn anh và ôm anh từ phía sau.
Khi đưa dây chuyền cho Nam Phong nó không nghĩ sẽ có lúc anh đọc được dòng chữ này, vì mặt sợi dây rất chắc và khó ai để ý đến điều đó, khi không sẽ không thể mở ra, nó cũng biết anh sẽ vứt đi nên chỉ muốn âm thầm chôn vào kí ức , làm như vậy nó sẽ không thấy có lỗi với chính mình, với đứa con trong bụng, cũng như với Nam Phong. Đó có phải ác không hay là niềm tin sẽ có ngày Nam Phong biết được, tình yêu thật sự là sức mạnh khiến người ta ngu ngốc, thật khó nói.
Nam Phong lấy áo khoác vắt lên người nhanh chóng lảo đảo đi ra cửa, anh thấy rất choáng váng hình như do bị cơn sốt hành với lực đánh của Việt Anh không hề thương tình, nhưng anh vẫn cố gượng.
-Mày đi đâu?—Việt Anh nhìn Nam Phong,biết anh bạn của mình không còn sức để đi mà cứ cố gắng khiến Việt Anh nheo mài nhăn nhó.
-Tìm Bảo Ngọc.—Nam Phong mĩm cười quay lại.
-Mày đang không khỏe ở lại đây nghỉ ngơi đi, lát tao sẽ đi cùng mày.—Việt Anh bước vài bước lên phía Nam Phong
.
-Không được,, tao không đợi thêm được nữa?—nam Phong sốt ruột tay vặn ổ khóa.
Ngay lập tức bị tay Việt Anh ngăn lại.
Hai đôi mắt lạnh lẻo nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Mày nghỉ Bảo Ngọc muốn nhìn thấy bộ dạng của mày bây giờ ư?Mày đang sốt đó?Có thể chưa gặp Bảo Ngọc mày đã không còn mạng rồi, yên tâm đi cô ấy không chạy đâu mà lo mất.—Việt Anh thôi không ngăn cản anh đi lại ghế sofa và ngồi nhâm nhi ly café, anh biết Nam Phong sẽ không đi đâu vì Nam Phong hiểu tình trạng của mình hơn ai hết.
Quay lại nhìn thằng bạn lúc nào cũng ồn ào, Nam Phong mĩm cười, nếu để nó nhìn thấy anh thân tàn ma dại này sẽ sợ chạy chết khiếp, thôi thì ở lại dưỡng bệnh lấy lại thần sắc để lát còn đi tìm nó nóichuyện..
Chương 108
Màu nắng ấm áp với vài giọt mưa râm,lí lách tiếng xào xạc của lá cây, bầu trời ngày nào cũng đẹp chưa bao giờ có lúc tàn rụi.
Phía xa xa là hình bóng cô gái chạy thật nhanh tìm nơi trú mưa, mái tóc dính mưa nhợt nhạt bám vào cổ, mưa không to chỉ lí nhí vài hạt nhưng đủ khiến người ta thấy lạnh ướt người.
Nó cùng Thảo Anhthở hổn hển khi tìm được mái hiên nhà để trú mưa,tay hai đứa nó cầm biết bao nhiêu là thứ, toàn rau củ quả chắc là đang muốn làm bữa tối thịnh soạn đây
Nghịch ngợm những lọng tóc ướt ướt, tụi nó nhìn nhau cười híp mắt,điện thoại nó bất giác rung lên, nhìn màng hình điện thoại thì ra là tin nhắn , một dãy số xa lạ chắc lại của tổng đài.
-Ghệ nhắn hả?- Thảo Anh nhó qua xem.
-chắc là của Chồng tổng đài nhắn .—Nó đùa
Nhìn dãy số nó có chúc nghi hoặc, cảm giác kì lạ len lỏi trong lòng, ý thức đưa đẩy nó phải xem, trước giờ nó chưa từng thấy bồn chồn như vậy.
Tiện tay nhấn vào, màng hình hiện lên những dòng chữ khiến mắt nó mở to, gương mặt tỏ ra căng thẳng, không để Thảo Anh có cơ hội xem nó nhanh chóng cất vào túi quần, đôi mắt lo lắng hiện rõ.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian